Suốt từ hôm ấy, Phong không thèm liên lạc với Hân, Hân gọi nhưng Phong tắt máy đi.Bực mình, Hân cũng chẳng thèm gọi nữa. Cứ thế, Phong trở lại với những cuộc ăn chơi vô bờ bến cùng lũ bạn. Hân chẳng hay biết gì. Nhiều lúc nhớ nhau nhưng chẳng biết làm sao, cái tôi của cả hai đều quá lớn Hân trách Phong quá nông nổi, tại sao không chịu nghe Hân giải thích, đã thế Hân bơ luôn. Không ai chịu nhường ai, cứ thế…
Suốt hai tuần nay Hân như người mất hồn, đầu Hân lúc nào cũng nghĩ về Phong, Hân nhớ Phong quá, không biết giờ này Phong đang làm gì? Có nhớ tới Hân không? Nhiều khi định nhấc điện thoại lên gọi cho Phong nhưng Hân đều lưỡng lự không gọi nữa. Tự nhủ rằng “người ta đã không thèm quan tâm thì làm phiền người ta làm gì’
Đã có khi Hân tủi thân đến phát khóc,dày vò bản than trong nỗi nhớ. Hân đâu biết rằng… Phong cũng thế.
Hôm nay là một ngày mưa, Hân không mang ô rồi, nhớ ngày trước hôm nào mưa mà ra cổng trường nhìn thấy chiếc ô bảy màu dán hình gấu Pul thì đích thị đó là Phong. Hân chợt phì cười, chết thật, Hân lại nhớ Phong rồi. Hân ước bây giờ Phong cũng đứng ở bên cổng trường đón Hân, vẫy tay rồi cười nhe nhởn, để rồi bị Hân cốc một phát vì cái tội cười quá đáng yêu )
Người một nơi, hồn một nơi, lâu lắm không dầm mưa, Hân quyết định hôm nay sẽ dầm mưa một thể cho đã đời. Hân đang định bước xuống lòng đường thì bất chợt có một bàn tay kéo Hân lại, ômchặt vào long, Hân định đẩy ra nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cái mùi mà chỉ Phong mới có. Hân ngước mắt lên, đúng là Phong thật rồi, baonhiêu nước mắt cứ trào ra liên tục, Hân vừa giận vừa mừng, sao giờ Phong mới chịu xuất hiện. như chợt nhớ ra điều gì, Hân đẩy Phong ra:
“- Anh đến đây làm gì?” – Hân cố lấy lại vẻ mặt lạnh, trời mưa nên Hân tự nhủ rằng có lẽ Phong chẳng nhìn thấy Hân đang khóc đâu, Phong sẽ nghĩ đơn thuần chỉ là mưa thôi.
“- Anh nhớ em, anh xin lỗi, thời gian qua em có biết anh sống khổ sở như thế nào không? Anh xin lỗi vì đã không tin em. Tha lỗi cho anh” – Phong lạikéo Hân ôm trọn vào long.
Được thể, Hân khóc nấc lên, gào, thét cho thỏa nỗi long, cứ đấm vào người Phong:
“- Con tró đáng ghét. Dám bỏ mặc chị mấy tuần liền. huhu…”
“- Anh không để cho em vuột khỏi tay anh đâu.Chắc chắn đấy, con lợn xấu xí của anh.”
“- Hức…Ai là lợn, ai xấu xí” – đang khóc ngon lành Hân cũng gân cổ lên cãi được. Đúng là ngang từ trong trứng mà =))
Phong phì cười, Hân lúc nào cũng trẻ con như thế, bảo sao Phong không yêu Hân cho được. Phong nâng nhẹ cằm Hân lên, Hân như cảm giác được điều gì, nhắm tịt mắt lại… Thế rồi Phong từ từ cúi xuống cắn một phát vào má Hân khiến Hân giật mình, con lợn Phong dám troll nhau à.
“- Haha. Em nhắm mắt lại và đợi chờ điều gì vậy?=))”
Hân đỏ ửng mặt. Oimeoi xấu hổ quá đi mất T_T
Hân quát Phong, chữa thẹn:
“- Cắn đau thế, như con tró í”
“- Láo nào, bảo ai tró đấy?”
“- Tró mới cắn người còn giề”
“- Ờ đấy, đói quá cho anh xin miếng thịt nữa nào?:))”
“- Á… Đồ quái vật… (”
Hân hét lên, ôm mặt chạy đi. Phong chạy rượt theo:
“- Đứng lại cho người ta xin miếng thịt nào. Haha… )”
The end !