“- Em toàn chơi trò trẻ con như này thì bao giờ mớichơi trò người lớn được nhỉ. Haizz…”
“- Ý anh là gì?’ – Hân đã xắn ống tay áo lên sẵn =))
“- À, thì lớn rồi ai chơi Au nữa, đổi sang chơi LOL với anh =))”
“- Tró điên =.=”
Cứ vô tư như hai đứa trẻ con vậy, tình yêu đôi khi không cần những lời nói ngọt ngào. Chỉ cần cả hai thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh nhau là đủ.
Cãi vã lớn tiếng, miễn thương là được. Lỗi lầm lớn nhỏ, miễn sửa là được. Không ở bên nhau, miễn nhớ là được. Xa cách bao lâu, miễn chờ là được.
Phong của ngày trước khác lắm, chỉ biết tới lô đề, rượu chè, hút thuốc, sa mình vào những cuộc chơi vô bổ. Nhưng từ khi quen Hân, Phong như một conngười khác, đến lũ bạn của Phong còn không nhận ra. Tất cả là nhờ Hân, ở bên Hân Phong là một con người khác. Ngày trước cũng chỉ vì chuyệngia đình Phong mới trở nên như vậy. Chính cái lúc khó khăn ấy Hân lại xuất hiện, vực Phong dậy. Hân hiểu hoàn cảnh của Phong, có thể người ngoài nhìn vào Phong với ánh mắt rèm pha, khinh bỉ, nhưng phải là người trong cuộc mới hiểu. Phong dành nhiều thời gian cho Hân hơn, thay vì lúc trước là tụ tập trong những quán Bar, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.
…
“- Alo” – giọng Phong ngái ngủ trong điện thoại, chả biết thằng điên nào gọi vào giờ này cơ chứ.
“- Thằng ôn kia, biết tao gọi đến cả chục cuộc rồi không? Sao giờ mới bắt máy?” – là Dũng, bạn thâncủa Phong.
“- Tao chưa chửi mày là may đấy, bố đang ngủ thì gọi. Có chuyện gì?”
“- Mày ra đây mà xem em người yêu bé bỏng của mày đang cặp kè với thằng nào đây này”
“- Cái gì? Mày nhìn nhầm không đấy? Hôm nay Hân bảo đi học nhóm mà?”
“- Hỏi tao tao biết hỏi ai? Mày nói như đấm vào tainhau ý. Không tin ra đây mà xem. Hiệu sách thành phố ý. Nhanh không chúng nó đi mất lại bảo tao chém. gió =.=”
Vội vàng tắt máy, Phong không cả đánh răng rửa mặt, mặc nguyên quần đùi áo phông phi xe như điên tới Hiệu sách thành phố. Đến nơi, cũng là lúc thằng Dũng đứng ở chỗ gửi xe vẫy, Dũng chỉ vào khu thanh toán tiền, Phong như không tin nổi vào mắt mình, đúng là Hân thật rồi, đi cùng một thằng bốn mắt nào đó có vẻ tri thức, cười nói rất vui vẻ. Phong chạy lại chỗ Hân, ba cặp mắt chạm nhau, mỗi người một thái độ.Hân thì tỏ vẻ ngạc nhiên, Phong thì trừng mắt lên nhìn Hân và ‘cái thằng mọt sách’ một cách đáng sợ. Phong như hét lên:
“- Em làm cái quái gì ở đây cùng với cái thằng này vậy?”
“- Anh có thể hạ giọng xuống được không? Mọi người đang nhìn kìa. Đây là bạn em. Không phải ‘thằng’” – Hân nhăn mặt vẻ khó chịu khi Phong đột nhiên xuất hiện và phản ứng như vậy.
“- Bạn à?Bạn có cần phải đi riêng với nhau thế kia không? Mà em bảo hôm nay học nhóm cơ mà? Em nói dối anh à?”
“- Có 3 người thì hôm nay một đứa bạn em bận, em đi mua sách tài liệu tham khảo với cậu ấy.”
“- Ừ, hóa ra là bạn” – Phong nhấn mạnh từ bạn. Khẽ cười khẩy rồi chạy vụt đi.
“- Đi đâu thế? Tối Bar không?”
“- Buông tao ra!” – Phong giằng mạnh cánh tay Dũng đang kéo mình lại, trừng mắt lên.
Dũng thực sự ngạc nhiên vì thái độ của Phong. Từ lúc hai thằng chơi thân chưa bao giờ Dũng thấy Phong bực tức như vậy
Hân cũng ngạc nhiên lắm,thái độ Phong như vậy làsao? Trong Hân lúc này chỉ có cảm giác giận Phong, tại sao Phong lại lớn tiếng như thế, trước mặt bạn Hân nữa.