…
Ngày chủ nhật rảnh rỗi, hắn trở lại khu vui chơi gần nhà nó. Ngồi xuống bên cạnh một cái cầu trượt, hắn chìm vào nỗi nhớ miên man.
_Chú ơi!
Tiếng gọi non nớt thức tỉnh hắn. Hắn quay sang nhìn cậu bé bắt chước kiểu ngồi bó gối của hắn.
_Sao vậy nhóc?
_Ưm… Thanh Nhi đại tỷ bao giờ về ạ?
Nghĩ mà hắn thấy buồn cười. Nó kém hắn có 6 tuổi mà một đứa nhóc gọi hắn là chú còn gọi nó là đại tỷ. Làm như hắn già lắm ý nhưng thôi hắn kệ.
_Chú cũng không biết nữa.
Hắn miệng cười với nhóc đó nhưng ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn vô hạn. Hắn thật sự cũng muốn biết lắm nhưng nó không cho ai nói với hắn cả.
Được rồi, tối nay hắn sẽ gọi điện cho nó.
…
Đúng hơn là hắn canh giờ để gọi. Nếu hắn gọi lúc nó đang tỉnh táo thì nó chắc chắn sẽ không bắt máy đâu nhưng nếu lúc nó đang ngái ngủ thì…
Quả đúng như hắn nghĩ, nó đã bắt máy.
_Alo…
Cái giọng lè nhè của nó khiến hắn không khỏi bật cười. Trong tim cũng dâng lên một niềm xúc động đến nghẹn ngào. Ôi, cái giọng làm hắn nhớ điên nhớ đảo suốt một thời gian dài đây mà…!
_Ai đấy? Không nói cúp máy nhá!
_Không, không. Đừng cúp máy! Là anh đây…
_Anh… là…
Nó vội bật dậy. Giọng này, sự ấm áp này, nó đã nhớ nhung biết bao. Nước mắt không kiềm được đã lăn dài trên má.
_Alo, Thanh Nhi, em còn ở đó không?
Nó cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào.
_Còn.
Vẻn vẹn một chữ ấy thôi nhưng cũng đủ để hắn nhận ra nó đang khóc. Nhưng hắn không hỏi gì hết. Hắn nghĩ hắn cần làm ngay trước khi lí trí cũng chết đứ đử theo con tim vì giọng nói của nó. Thu hết can đảm, hắn nhắm chặt mắt lại, thốt lên:
_Anh Yêu Em!
Thế là cúp máy luôn. Hắn không muốn nghe nó nói thêm cái gì hết. Hắn sợ lắm. Nhưng hắn nào biết 3 tiếng 8 chữ ấy đã khiến cô gái bé nhỏ kia tim ngừng đập 1s rồi lại đập loạn lên như thể chưa bao giờ được đập.
Nó mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc trong dòng nước mắt ấm áp. Nó không nhắn tin lại cũng không gọi điện cho hắn. Nó chỉ biết cười cho đến khi đã chìm sâu vào mộng đẹp.
…
3 năm sau…
Kể từ hôm đó, hắn với nó lại chẳng còn liên lạc gì nữa. Hắn không dám gọi hỏi nó và lại tiếp tục cống nạp tất cả (trừ trái tim) cho con quỷ công việc.
Còn nó thì…
Ai da, không biết thần Cupid có hiểu được cho tấm lòng của nó không. Nó rất sợ yêu xa a…!
Máy bay từ Nhật về Hà Nội tiếp đất Nội Bài an toàn.
Cuối cùng thì nó cũng đã được trở lại mảnh đất Hà Nội thân yêu. Hít lấy một hơi thật sâu, nó cảm thấy thoải mái hơn biết mấy. Đúng là cái hương của Hà Nội rồi.
Và…
Đúng là cái nơi để nó…
…
…cộc…cộc…
_Mời vào!
_Thư ký Liên, cô…
Hắn cứng họng. Nào có phải thư ký Liên đâu.
_Anh nhớ thư ký của mình vậy sao? Có cần em gọi giúp không?
Hắn vô thức lắc đầu.
Người con gái hắn yêu, người con gái đã đẩy hắn vào những nỗi nhớ dai dẳng, người con gái đã khiến hắn sa lầy với con quỷ công việc…
Người con gái ấy…
đang đứng trước mặt hắn đây rồi. Ngay tức khắc, hắn chạy đến ôm chầm lấy nó.
Hắn ôm thật chặt, thật chặt để thỏa nỗi nhớ nó. Và để nó cảm nhận được… tình yêu của hắn, trái tim của hắn đang điên loạn vì nó thế nào…
_Anh, em ngạt thở!
_Kệ em! Cho anh ôm em một lát nữa thôi.
Nó bật cười:
_Sao không gặp anh có 3 năm mà anh đã trở nên bá đạo thế này?
Hắn chẳng đáp lại. Đáng lẽ hắn phải là ngườ