- Có đói không? - Gã lặp lại câu hỏi được dạy.
- Không. Chỉ khát.
- Đừng hy vọng moi được của tôi thêm một đồng nào nữa, cô nhóc láu cá ạ!
- Con trai Hà Nội đều "kẹt xỉ" như anh hả?
- Tôi sẽ không để nhóc xỏ mũi nữa. Đừng có khích. Giờ nhóc muốn đi đâu, nói! - Gã cọc cằn ra lệnh
Cô nhóc chìa ra trước mặt cái máy ảnh 5D Mark II:
- Em muốn đi vài vòng. Có người bảo với em bây giờ Hà Nội đang mùa đẹp. Em sẽ chụp ít hình. Dẫn em đến những ngõ lạ, những góc khuất của Hà Nội. Sau đó em sẽ đến một địa chỉ nữa. Nhưng thôi, cứ dẫn em đi mấy nơi đó trước đã. Còn cái địa chỉ kia, em sẽ cho anh biết sau. Ok?
- Tôi có biết nhóc không nhỉ?
- Chắc là không.
- Vậy sao tôi phải nghe lời nhóc?
- Vì anh là người tốt.
- Dẹp cái lí lẽ cùn đó của nhóc đi. Anh sẽ dẫn nhóc đi mấy nơi nhóc muốn... với một điều kiện, nhóc phải thành thật và... ngoan hơn một chút. Anh muốn biết vài điều về nhóc. Con người nhóc có mấy điều gây tò mò.
- Ví như?
- Ví như, nhóc là ai?
Cô nhóc cười bí hiểm:
- Tất nhiên không phải một cô gái giang hồ. Anh không muốn biết tên của em đâu?!
- Tất nhiên là không. Anh muốn biết nhóc đến thành phố này làm gì?
- Nói thật, em vừa cãi nhau với bố, một trận to. Lúc đầu em chỉ tính qua nhà con bạn ngồi chặt hẻo một lúc cho bố nguôi giận rồi về, ăn năn và xin lỗi. Mọi ý định vỡ vụn khi thấy bố chuẩn bị cái roi mây đợi sẵn ở cửa... Em có người chị đang làm họa sĩ vẽ tranh biếm họa cho một tờ báo ở đây. Chị ấy đang có một giai đoạn chông chênh với người yêu. Biết là phiền nhưng em vẫn phải tìm chị ấy. Vì dù sao thì cũng chả có nơi nào khác để đi. Tiện thể, nếu anh muốn biết, em tên Lynk. - nhóc đánh vần rành rọt từng chữ cái - L, Y, N, K. Chị em em đều có tên lạ. Mẹ em bảo lúc bố biết tin mẹ sinh con gái, bỏ đi uống rượu, say bí tỉ nên khai sinh bị sai chính tả. Nhưng, lúc tỉnh bố bẹo má em, cười cười bảo em giống cái "thằng" hơn là cái "con". Buồn cười, nhỉ?
Gã suy nghĩ một lúc, và như có luồng điện xẹt qua não, gã vồ vập:
- Anh không thấy buồn cười. Chỉ muốn biết chị em tên gì? Có phải Lil không? L, I, L. Phải chứ?
Cô nhóc ngạc nhiên, mắt và miệng đều mở rộng hết cỡ:
- Thế quái nào anh biết được?
- Bọn anh... yêu... à không, đã chia tay!
Nhóc gật gù vẻ am hiểu, chìa ra mảnh giấy:
- Cái địa chỉ này, em tìm thấy trên bì thư chị ấy gửi về. Trong thư chị ấy bảo đấy là nơi chị ấy cảm thấy bình yên nhất. Chắc anh biết... nơi này!?
Gã nhìn mảnh giấy, chẳng mất nhiều thời gian để lưỡng lự một cái gật đầu:
- Rất biết. Vì đó là nhà anh.
- Thì ra anh là cái anh chàng mà chị em hay tự hào khoe với bố.
- Khoe gì cơ?
- Anh. Hiền hiền. Khờ khờ. Yêu say. Nhiếp ảnh nghiệp dư. Chuyên đi kiếm mấy cô đẹp đẹp để "nháy". Bộ ảnh nude anh chụp cho chị em, em xem rồi. Không tệ đâu. Nhưng anh "nhạt" quá. Có lẽ vì thế mà chị ấy muốn một chút sóng gió trong chuyện tình của hai người.
- Tất cả những điều nhóc vừa nói... thật chứ? - Gã hỏi với một chút ngờ vực
- Rất rõ rệt. Em thành thật đến mức không phải là em nữa. Chưa bao giờ em móc cả ý nghĩ ra mà nói như vậy với một người lạ và... tốt. Nói thật, em thấy tiếc cho anh. Chị em là cô gái hơi kì lạ một chút. Nhưng rất được!
***
Gã lôi cô nhóc đi. Miệng cô nhóc không thôi lảm nhảm về chuyện gã không hoàn thành "nhiệm vụ" của một người tốt. Gã không dẫn nhóc đi mấy nơi nhóc muốn mà lôi thẳng về nhà mình.
Ấn cô nhóc xuống sofa, với cái điện thoại, gã bấm số của Lil. Ở một nơi nào đó chẳng biết gần hay xa gã, điện thoại có lẽ đang réo inh ỏi, nhưng Lil không nhấc máy. Gã đành để lại lời nhắn thoại: "Anh gọi chỉ nói với em rằng anh đã buồn, rất buồn khi em nói chia tay. Anh chẳng hiểu vì gì. Nhưng có một điều anh muốn em biết: anh yêu em. Em cảm nhận tình yêu đó nhạt nhẽo hay mãnh liệt, không quan trọng. Sẽ là nói dối nếu anh bảo anh không nhớ em... Và, anh đang giữ Lynk. Đừng hiểu lầm, anh không bắt cóc. Cô bé tự tìm đến nhà anh. Cô bé muốn gặp em. Và, anh cũng vậy!"